- Chương 7: Giải nghĩa chữ “Nam”

 Chương 7: Giải nghĩa chữ “Nam”


Cả một ngày, Tăng Văn Kiệt luôn trông chờ được gặp cha. Thấy ông trở về với vẻ mặt mệt mỏi, cậu liền nở nụ cười rạng rỡ.


“Ăn cơm chưa?” – ông nội liếc con trai một cái, giọng nhàn nhạt.


“Ăn rồi.” – Tăng Hướng Đông gật đầu, vừa cười vừa vỗ vào chiếc túi da đeo bên hông.


Đó là “xâu bao” – vật bất ly thân của những người buôn vàng. Nó quấn ngang hông như thắt lưng, hai bên hông mỗi bên một túi, phía sau thêm một túi nữa, tiện cho việc nhận hàng và cất tiền.


Ông nội gật đầu, rồi nói:

“Nghe tiểu Ngô bảo, năm nay quanh vùng ta đã có gần hai trăm người mất tích. Con làm ăn vàng bạc thì phải giữ đầu óc tỉnh táo.”


“Con biết rồi, ba yên tâm. Vài năm nữa kiếm được nhiều tiền, con sẽ đón ba mẹ lên thành phố hưởng phúc.” – Tăng Hướng Đông cười đáp.


Ông nội không nói thêm, chắp tay sau lưng đi dạo.


“Ba, con có chuyện muốn bàn với ba.” – đợi hai cha con nói xong, Văn Kiệt mới dám chen vào.


Hướng Đông nhìn con trai:

“Lại hết tiền rồi à? Hôm kia chẳng phải vừa cho con hai trăm sao?”


Văn Kiệt dở khóc dở cười. Ở cái tuổi này, con trai tìm cha để nói chuyện, tám chín phần là xin tiền.

“Không phải xin tiền đâu. Con muốn nói chuyện làm ăn vàng bạc.”


“Ồ? Vậy thì nói thử xem.” – Hướng Đông vào nhà, rót chén trà, tháo túi tiền ra bắt đầu đếm.


Ở vùng trấn Bạch Thủy, dân buôn vàng thường đi từ sáng sớm đến tối mịt mới về. Gặp may thì chiều đã có hàng trong tay, kiếm được tiền. Xui xẻo… có khi biến thành cái xác bị vùi dưới cát nơi lòng núi.


Đây là thời kỳ hỗn loạn, nhất là khi Bạch Thủy nổi tiếng có vàng, kéo người từ khắp nơi đổ về, trong đó không ít kẻ liều mạng “cài đầu vào lưng quần”.


Nếu không, Ngô Hồng Vũ đã chẳng nhắc ông nội: năm nay mất tích gần hai trăm vụ, bảo Hướng Đông làm ăn phải cẩn thận.


Văn Kiệt không vòng vo, nói thẳng:

“Ba, trong tay ba có năm vạn, còn Trương Lão Tam – người góp vốn với ba – chỉ có ba nghìn. Vậy mà lời lỗ lại chia đôi. Ba thấy công bằng không?”


Hướng Đông ngẩn ra, châm một điếu thuốc, nhìn con trai thật sâu:

“Tin tức này con nghe ở đâu? Đúng là chẳng công bằng, nhưng không còn cách nào khác, ráng chịu thêm vài tháng.”


Thực ra ông cũng đã tính: khi làm ăn quen tay sẽ dứt khỏi Trương Lão Tam để tự làm riêng. Đời trước, ông đúng là đã làm vậy và cũng kiếm được kha khá. Nhưng nghĩ lại thì vẫn chỉ gọi là buôn bán nhỏ.


“Con biết kỹ thuật tinh luyện vàng, cũng nắm rõ cách thu hàng, bán hàng. Giờ hoàn toàn có thể bỏ Trương Lão Tam mà tự làm.” – Văn Kiệt nói chắc nịch.


“Xạo hả?” – Hướng Đông trợn mắt, khó tin.


“Ba, dù gì con cũng là sinh viên, lại học tự nhiên. Gần đây con thường qua hỏi thầy hóa, học được nhiều kiến thức mới. Chuyện luyện vàng với con không thành vấn đề.” – Văn Kiệt cười.


Hướng Đông bán tín bán nghi. Trong ấn tượng, con trai mình ham chơi, học hành thì đến hai tháng cuối mới chịu cắm đầu, bằng không đã chẳng đậu đại học. Nhưng ông cũng biết, thằng nhỏ tuy nghịch nhưng thông minh, nếu không thì sao có thể gắng hai tháng mà nhảy vọt lên mức điểm đỗ.


“Với lại, con rảnh rỗi vẫn nghe mấy ông chủ vàng trò chuyện, góp nhặt từng chút, ghép lại cũng ra được cả quy trình.” – Văn Kiệt nói tiếp.


“Lạ thật, mấy hôm trước con còn chết mê chết mệt con gái nhà lão Dương cơ mà?” – Hướng Đông nghi hoặc.


Văn Kiệt cười khẩy:

“Chết mê cái gì, chỉ là chơi thôi! Ba có biết chữ ‘男 – Nam’ viết thế nào không?”


Cậu mang ra tuyệt chiêu kiếp trước: mỗi lần cha say rượu đều thích “giải nghĩa chữ nghĩa”, lấy đó để giành lòng tin.


Hướng Đông tất nhiên biết. Đừng nhìn ông hiện tại chỉ là kỹ thuật viên, nhưng cũng từng đi nhiều nơi, lại thích đọc sách báo.


“Rốt cuộc con muốn nói gì?” – ông rít một hơi thuốc, mắt ánh cười khó đoán.


“Chữ này, trên là chữ ‘田 – điền’, dưới là ‘力 – lực’. Từ xưa dân dĩ thực vi thiên, ruộng đất sinh lương thực, nên đàn ông phải dùng sức lực mà gánh lấy bầu trời cho nhà mình.” – Văn Kiệt vừa nói vừa dùng than vạch chữ trên đất.


Ông nhìn nét chữ như gà bới của con trai mà buồn cười, nhưng ý tứ lại có chiều sâu.


“Thời xưa hai mươi tuổi mới làm lễ đội mũ, được coi là đàn ông. Giờ mười tám tuổi đã thành niên rồi. Con đã mười tám tuổi mấy tháng, là một người đàn ông thực thụ, tất nhiên phải gánh vác, cùng ba chống đỡ bầu trời này.” – Văn Kiệt chậm rãi nói.


Hướng Đông im lặng, trong lòng chấn động. Ông hiểu tính con trai rõ hơn ai hết, chẳng ngờ lại nghe được những lời này từ miệng thằng nhỏ mới mười tám!


Rít thêm hơi thuốc, ông hỏi:

“Vậy con định giúp ba thế nào?”


Văn Kiệt liếc túi tiền của cha:

“Trong đó chắc có ‘hàng thô’ chứ? Cho con ít, rồi giúp con mượn lò, cân, axit sunfuric, cốc thủy tinh… Con luyện ra vàng tinh cho ba xem.”


Hướng Đông lục trong túi, lấy ra gói giấy cứng được băng keo quấn ngoài:

“Đây, hàng hôm nay thu được, định mai mang sang cho Trương Lão Tam luyện. Nếu con làm được thì cứ thử.”


Văn Kiệt mừng rỡ nhận lấy:

“Ba chịu khó đi mượn cho con lò, cân tiểu ly, axit đặc, cốc thủy tinh… mấy thứ đó nhé.”


Hướng Đông dập tàn thuốc vào cái lò cũ đầy bụi, cười:

“Những thứ đó ba chuẩn bị từ lâu rồi, cất hết ở kho nhỏ tầng hai. Đi, ba dẫn con lấy.”


Văn Kiệt bật cười khoái chí. Không ngờ cha mình sớm đã có tính toán!

Luyện vàng vốn là kỹ nghệ khó, kiếp trước cha cũng phải góp với Trương Lão Tam nửa năm mới dần mò ra. Còn bây giờ, cậu đã có thể làm ngay!


“Lại bày trò gì thế?” – mẹ nghe động tĩnh, bước ra khó hiểu.


“Văn Kiệt biết suy nghĩ rồi, nó muốn giúp ba làm việc.” – Hướng Đông cười.


Mẹ sững người. Định buông câu “nó mới lớn, biết cái khỉ gì”, nhưng nhớ lại lúc trưa con ra cửa còn nói “Mẹ, con yêu mẹ”, bèn mỉm cười:

“Vậy thì cố gắng phụ ba, kiếm nhiều tiền. Sau này đi học đại học, mẹ sẽ cho thêm hai trăm tiền sinh hoạt.”


“Vâng, mẹ! Con yêu mẹ! Mai gặp lại!” – Văn Kiệt còn bắn cho mẹ cái hôn gió.


Mẹ đỏ mặt, lườm yêu rồi bỏ đi.


Hai cha con khiêng đồ vào căn phòng riêng sau vườn, bắt tay lắp đặt. Hướng Đông ngạc nhiên: đứa con vốn ham ăn biếng làm, nay lại khéo tay hơn cả mình, loáng cái đã bày biện đâu ra đấy.


“Nhà có ảnh lãnh tụ trấn giữ, nếu không ta còn tưởng nó bị cái gì nhập nữa…” – ông thầm nghĩ.


Không nghi ngờ gì, chẳng ai mà không ngưỡng mộ bậc vĩ nhân ấy.


(Hết chương 7)

Tags: cuoi-cung-den-luot-toi-duoc-tai-sinh Chương 7: Giải nghĩa chữ “Nam” , cuoi-cung-den-luot-toi-duoc-tai-sinh Chương 7: Giải nghĩa chữ “Nam” , Chương 7: Giải nghĩa chữ “Nam” online, Chương 7: Giải nghĩa chữ “Nam” , cuoi-cung-den-luot-toi-duoc-tai-sinh Chương 7: Giải nghĩa chữ “Nam” , cuoi-cung-den-luot-toi-duoc-tai-sinh , , Hoàng Trung Dũng

Rekomendasi

Nhận xét (0)