- Chương 6: Người nhà đều phải sống lâu trăm tuổi

 Chương 6: Người nhà đều phải sống lâu trăm tuổi


Đang lúc đánh PK giết người cướp của, miệng còn chửi liên hồi, hai thằng bạn nghe tiếng gào của Tằng Văn Kiệt liền hoảng hồn, vội nhổ điếu thuốc ra, hấp tấp đứng dậy.


Chỉ thấy cậu dì của Tằng Văn Kiệt – Ngô Hồng Vũ, mặc nguyên bộ cảnh phục, sau lưng còn dắt theo mấy thanh niên trẻ.


“Lấy chứng minh nhân dân ra!” – Ngô Hồng Vũ mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào Văn Kiệt.


“Cậu à, con tốt nghiệp cấp ba rồi, đã trưởng thành mà!” – Văn Kiệt vội vàng cười nịnh.


“Bớt nói nhảm, chứng minh nhân dân!” – Ngô Hồng Vũ lạnh lùng.


Thế là cả ba bị kiểm tra giấy tờ, cảnh tượng này khiến ông chủ quán net hồn bay phách lạc.


Ngô Hồng Vũ cười khẩy:

“Tuổi còn nhỏ chẳng học hành, lại học hút thuốc lên mạng chửi bậy hả?”


Văn Kiệt vội vàng nhận tội:

“Đều là lỗi của con, do con rủ rê cả bọn! Con về nhà ngay đây ạ.”


Ngô Hồng Vũ quay sang một thuộc hạ:

“Sắp xe, đưa bọn nó về trấn Bạch Thủy.”


Ba thằng ăn mặc thời thượng bị một ông chú mặc cảnh phục dẫn ra khỏi quán net, lên xe chở đi. Người qua đường nhìn thấy đều lắc đầu thở dài:

“Trẻ tuổi mà không biết điều, chắc lại làm chuyện phạm pháp đây.”


Hút thuốc cũng phạm pháp chắc?

Vớ vẩn!


Mấy điếu thuốc bọn họ hút chính là viên đạn bắn vào kẻ thù, là con ốc trên hàng không mẫu hạm cơ mà!


“Đội trưởng Ngô đúng là đáng sợ, sau này tao không dám lên huyện chơi net nữa đâu.” – Thạch Kinh vẫn còn run rẩy nói với Văn Kiệt.


“Đệt, mày nhớ đừng để đội trưởng Ngô mách với ba má tao chuyện tao hút thuốc đấy, không thì chân tao bị đánh gãy mất!” – Hồ Quốc Hoa cũng mặt mày tái mét.


Văn Kiệt trợn mắt:

“Ông tưởng cậu tôi rảnh lắm hả? Với lại, bọn mình trưởng thành rồi thì sợ gì! Mày biết chi phí quốc phòng của nước mình bao nhiêu phần trăm nhờ thuế thuốc lá không? Bọn mình hút đâu phải hút thuốc, là đang hút đạn bảo vệ Tổ quốc, đang hút ốc vít cho tàu sân bay đấy!”


“Chú ơi, làm một điếu, sau này băng đạn của các chú cũng đầy đặn thêm nhé!”


Nói rồi, cậu móc từ túi ra bao Hồng Tháp Sơn, rút một điếu đưa cho chú cảnh sát lái xe.


Ông chú thấy thằng nhóc nói chuyện thú vị, cười cười nhận lấy, rồi bật lửa trên xe châm.


Xong còn tiện tay đưa bật lửa cho Văn Kiệt.


“Vãi!” – Hồ Quốc Hoa hít một hơi lạnh.

“Vãi!” – Thạch Kinh cũng kêu lên.


Hồ Quốc Hoa nhìn Thạch Kinh một cái, đầy ẩn ý:

“Trình văn của mày kém đến mức ngay cả biệt danh của mình cũng gọi sai.”


“Ngầu…?” – Thạch Kinh ngớ ra, lẩm bẩm.


Văn Kiệt suýt bị sặc thuốc mà cười chết ngất. Nhưng nhờ vậy mà hai đứa kia cũng bớt lo vụ bị cậu mình bắt quả tang hút thuốc.


Chú cảnh sát chở cả bọn về thị trấn, còn nhận thêm một điếu thuốc từ Văn Kiệt, rồi lái xe đi.


“Về nhà hết đi, Ngầu, mai chiều đến tìm tao, tao dẫn mày đi gặp ông nội.” – Văn Kiệt nói.


“Dạ! Nghĩa phụ!” – Ngầu đáp to.


Văn Kiệt nghĩ rồi quay sang Quốc Hoa:

“Mày cũng tới đi, rảnh rỗi thì tập cùng cho khỏe.”


Quốc Hoa thấy cũng hợp lý, bèn gật đầu đồng ý, ra vẻ lạnh lùng.


Văn Kiệt từng chứng kiến vụ nổ súng, nên đã sớm từ bỏ giấc mơ làm anh hùng giang hồ kiểu Trần Cận Nam. Nhưng Ngầu thì chưa bao giờ thấy sức sát thương của đạn, vẫn ôm mộng thành Tiêu Phong oai hùng, vác loa chém giết khắp nơi.


Văn Kiệt thì cho rằng nó chẳng thành Tiêu Phong được, cùng lắm chỉ là một nhân vật chết trong nhạc nền của chính mình.


Để tránh kết cục “hai sườn cắm dao” cho bạn, Văn Kiệt quyết định đưa nó đi học võ với ông nội. Hơn nữa, làm ăn vàng bạc vốn nguy hiểm, có chút võ công tự vệ cũng tốt.


Năm vừa rồi, đã có mấy ông chủ vàng nhỏ bị giết, sau đó bị cướp sạch.



Khi Văn Kiệt về đến nhà thì vừa lúc cả nhà đang ăn cơm tối. Ông nội, bà nội, mẹ đều có mặt, chỉ có ba theo khách hàng nhỏ đi giao hàng nên chưa về.


“Rửa tay!” – ông nội nghiêm giọng.


Ông đã ngoài bảy mươi, người gầy nhưng cường tráng, mặt hơi vàng bệnh.


Văn Kiệt nhìn ông bà hồi lâu mới lề mề đi rửa tay.


Ông nội vốn nghiêm khắc, lại từng học võ thật sự, cả nhà ai cũng sợ ông. Nhưng ông có một tật xấu – nghiện rượu.


Nếu nhớ không lầm, năm Văn Kiệt học năm hai đại học thì ông nội mất vì bệnh gan… Đó là điều tiếc nuối mãi trong lòng cậu.


Còn bà nội thì sống hơn tám mươi, sau này theo gia đình chuyển đến Phong Châu, chẳng may bị ngã gãy xương, rồi nằm liệt, mắc thêm chứng lẫn tuổi già. Cuối cùng bệnh tật dày vò mà qua đời, miệng còn trào máu.


Ngày trước Văn Kiệt luôn thấy bà lải nhải, toàn nhắc chuyện hồi bé, nhưng đến khi muốn nghe lại thì đã không còn cơ hội.


“Ông bà nhất định phải sống lâu trăm tuổi mới được. Bước đầu tiên là phải để ông bỏ rượu cái đã!” – Văn Kiệt thầm nghĩ, liếc nhìn chén rượu bên cạnh ông.


Trong nhà có quy định: ăn thì không được nói chuyện. Ai mà lắm mồm sẽ bị ông dùng đũa gõ vào miệng, đau đến sưng vù.


Nhưng hôm nay, vừa ngồi vào bàn, chưa kịp ăn, Văn Kiệt đã nói:

“Ông ơi, ông đừng uống rượu nữa. Tối qua con nằm mơ, thấy Người căn dặn ông không được uống nữa!”


Nói xong, cậu còn liếc lên bức ảnh vị lãnh tụ treo trong nhà.


Ông nội vốn không tin mấy chuyện mê tín, chỉ kính phục mỗi vị ấy.


“Xàm.” – ông hừ một tiếng, cầm chén rượu định uống.


“Uống uống uống, sớm muộn cũng uống chết ông thôi!” – bà nội gắt.


“Ông ơi, thật đấy, Người bảo nếu ông uống nữa thì con sẽ phát bệnh!” – Văn Kiệt gấp gáp.


Ông cau mày. Bỏ rượu với ông còn khổ hơn chết. Nhưng chính rượu đã khiến sức khỏe ông suy sụp. Mỗi khi thấy cơ thể bất ổn, ông lại ra đồng đội nón tập võ vài ngày, khí sắc hồi phục… rồi lại tiếp tục uống.


Một vòng luẩn quẩn không dứt!


“Đừng lấy Người ra hù dọa tao!” – ông uống một ngụm.


Văn Kiệt trợn mắt, đùng một cái ngã vật xuống đất, tay chân co giật, cổ vẹo sang một bên, y như lên cơn động kinh.


Bà nội vốn mê tín, thường xuyên thắp hương bái Phật, liền òa khóc ôm chặt cháu:

“Ông già chết tiệt, Người đã nhắc không cho ông uống rồi, ông còn uống, ông định hại chết cháu tôi sao!”


Văn Kiệt giả bộ xuất sắc, chỉ thiếu điều sùi bọt mép.


“Thôi được… tao không uống nữa.” – ông cười khổ, run run đặt chén xuống.


Mẹ thì quay mặt sang bên, nén cười. Bà thừa hiểu màn kịch này là thế nào.


“Văn Kiệt à, ông không uống nữa đâu, con mau tỉnh lại đi!” – bà nội đau lòng dỗ.


“Dạ vâng!” – Văn Kiệt bật dậy, tự nhiên cầm chén rượu đổ ngược lại vào chai nhựa.


Ông nội trừng mắt, râu ria phập phồng, nhưng cuối cùng cũng nhịn. Thằng cháu này diễn như thật, đến ông cũng bị dọa.


Thêm nữa, gần đây ông cũng thấy cơ thể mệt mỏi, thôi thì nể cháu một lần.


Bà nội tin sái cổ, còn giáng cho ông một cái bạt tai:

“Ông không uống thì chết chắc? Nếu cháu tôi lại phát bệnh vì ông, tôi sẽ không tha. Ngày ngày tôi sẽ ra trước ảnh Người mà tố cáo ông!”


Bữa cơm hôm đó, ông ăn mà như nhai sáp, chẳng khác gì cà tím bị sương đánh, không rượu thì chẳng nuốt nổi. Trước khi đứng dậy còn liếc cháu trai một cái sắc lẹm.


Văn Kiệt lau miệng, lon ton chạy theo, nói với ông chuyện mai dẫn hai thằng bạn đến học võ.


“Học thì học, nhưng phải chịu khổ, phải có nhân phẩm. Ai mà ỷ vào bản lĩnh làm chuyện xấu, tao bẻ gãy chân.” – ông đáp thản nhiên.


Nghe nói ngày xưa, có nhiều người tìm ông xin học võ, kể cả thân thích, ông cũng chẳng dạy.


Nhưng giờ lại thường bảo Văn Kiệt rảnh thì theo học vài chiêu.


Nhìn bóng lưng gầy gò mà cứng cỏi của ông, Văn Kiệt chìa tay:

“Ông ơi, ôm con một cái nhé!”


“Ôm cái rắm! Mày hại tao mất rượu uống, cút!” – ông vung chân đá một cái, dùng lực khéo léo, cậu bị đá bật ra ngoài nhưng không hề đau.


Ngã xuống đất, Văn Kiệt liền thấy cha mình trở về, dáng mệt mỏi, một tay giữ túi đeo hông căng phồng, một tay kẹp điếu thuốc.

Tags: cuoi-cung-den-luot-toi-duoc-tai-sinh Chương 6: Người nhà đều phải sống lâu trăm tuổi , cuoi-cung-den-luot-toi-duoc-tai-sinh Chương 6: Người nhà đều phải sống lâu trăm tuổi , Chương 6: Người nhà đều phải sống lâu trăm tuổi online, Chương 6: Người nhà đều phải sống lâu trăm tuổi , cuoi-cung-den-luot-toi-duoc-tai-sinh Chương 6: Người nhà đều phải sống lâu trăm tuổi , cuoi-cung-den-luot-toi-duoc-tai-sinh , , Hoàng Trung Dũng

Rekomendasi

Nhận xét (0)